Ông anh bảo chắc là một loại gạch chịu lửa.Tôi chợt nhớ câu chuyện cô gái muốn gọi đôi khỉ ra xem trong mùa giao phối bằng mấy hạt lạc.Và đợi bạn có thể là một vài cái tát.Ai giữ được họ nếu không phải lòng biết ơn với con người hoặc khao khát vươn lên.Sẽ thôi cái cảm xúc của tuổi thơ bị tổn thương: Mọi người đều thần kinh, mọi người đều ích kỷ.Tuy nhiên, sau khoái cảm ngắn ngủi của đớn đau, sợ hãi, tuyệt vọng là cơn mệt mỏi và vô cảm.Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh.Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống.Như một sự bổ trợ, cân bằng, phong phú tất yếu.Nhưng khi bằng tuổi nó, tôi hiểu biết và tinh tế hơn.
