Bạn không muốn rũ bỏ hoàn toàn để làm mới toàn bộ.Với sự cho rằng ấy mà họ vẫn cố không chấp nhận sự giải thoát mà bạn dành cho họ thì hóa ra họ còn đầy ảo tưởng là có thể cảm hóa bạn.Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo.Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi.Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó.Bác giở cuốn sách ra, vuốt lại từng trang rồi gập vào.Vật chất? Bạn đâu có.Còn lười và nhát, thì chịu.Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ.Và giảm thiểu hậu quả cho thế hệ sau, cũng như tránh quả báo hiển nhiên của những sai lầm xuất phát từ lòng vị kỷ mù quáng.
