Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười.Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử.Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không.Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng.Tôi thấy thế là tốt.Viết về viết, về nội tâm cũng là để nhìn lại và tìm một sự tự kiến giải nội tâm một cách khúc chiết, chính xác và cô đọng hơn.Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy.Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ.Đó là một niềm an ủi.Rồi xuyên suốt thời thơ ấu, tôi chuyển nhà ba bốn bận.
