Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại.Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ.Đến nơi ở hiện tại thì mấy năm mà không biết ai là hàng xóm.Nhà bạn có nhiều người làm trong ngành, có người nói đùa đùa thật thật: Thắng thì ai chả thích nhưng chỉ mong Việt Nam bị loại ngay từ vòng đầu.Nhưng không phải là tất cả.Họ cũng đủ tự trọng để tự lực cánh sinh.Bạn đang đóng vai một chân phục vụ và bạn sẽ hoàn thành nó trọn vẹn.Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ.Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi.Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy.
