Ai ai cũng tỏ vẻ thương hại bạn như một kẻ ngã ngựa dù bạn biết là mình đã phi được khá nhiều đường.Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh.Con nói chuyện với bác này.Hoặc là các cậu chả thèm bận tâm giải thích làm gì, các cậu cứ ngẫu hứng.Cậu có cho rằng mình mạnh hơn để bác bỏ tớ không? Tùy cậu.Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời.Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ.Và thi thoảng vẫn hé cho bạn khuôn mặt những đứa con rơi của sáng tạo.Sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ họ biết cái gì góp phần giết chết họ và họ góp phần gì giết chết kẻ khác.Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho.