Cho đến giờ phút này, trên thế gian này, tôi vẫn là một kẻ hèn.Như một bông tulip rơi trên mặt tuyết.Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó.Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở.Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy.Lại còn phải năn nỉ nó bằng sự kiên trì của mình…Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo.Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa.Bạn cười cười, thế là vẫn chưa hết mơ rồi.Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!.
