Đó là một câu hỏi ngốc vì một khi còn sống và còn năng lực sáng tạo thì không thể tách rời đời sống và sáng tạo.Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì.Rồi thì bạn vẫn hồn nhiên nhưng đó là một vết thương đầu đời trong tiềm thức mà những sự thể tiếp theo làm nhói lại.Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong.Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ.Con người muốn mau lành bệnh cũng thế.Ông ta đốt vì chúng bổ ích.Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ.Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại.Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu.