Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi.Nhưng thực tế đã biến tôi thành một con chim nao núng trước cành cây cong.Nó sẽ nghĩ gì khi tôi vào tù với tội danh ví dụ như phản động, gián điệp, chống phá chế độ… Hoặc chả ai bắt tôi nhưng người ta rủ rỉ điều đó với nó mỗi ngày.Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu.Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình.Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy.Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang).Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn.Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại.Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ.
