Đang bồi hồi với những câu chuyện nhớ về quê hương không sao kể xiết, chợt nhìn thấy ánh đèn sáng rực rỡ từ tòa Nhà Trắng bên kia (bữa tiệc này chúng tôi đã tổ chức ở tòa nhà lịch sử Decatur), thì lúc đó đột nhiên câu chuyện lại hướng về… Nhà Trắng, rồi thì chuyện quốc gia, chuyện quốc tế… Và sau đó? Một cuộc bùng nổ đề tài.Một dòng ký ức về người cha thân yêu như dòng thác trào về.Sau cùng tôi hỏi anh một câu quen thuộc mà người ta thường hỏi nhau khi nói về cha mẹ:Lên sân khấu đi nào! Anh muốn nói gì, muốn làm gì cũng được.Cách luyện nói này tuy đơn giản nhưng rất hiệu quả.Đặc biệt đối với những người bản tính rụt rè hay không thích nói nhiều.Hầu hết chúng ta thường có tính hay e dè, bối rối.Chúng ta cần ghi nhớ điều này.Arthus Godfrey đã đồng ý với tôi về điều này.Và họ cũng có những cảm xúc như chúng ta, thích hay không thích những điều gì đó như chúng ta vậy thôi.
