Nhưng Lee, rất cao thượng, không chịu đổ lỗi cho kẻ khác.Đoạn đó trích trong cuốn "Luyện tinh thần" của giáo sư James Harvey Robinson:Và ông không bao giờ quên chuyện đó hết."Sau này, khi con trai ông ta sinh; ông lấy tên Detmer của tôi đặt tên đệm cho con ông và ông còn là bạn thân và khách hàng của chúng tôi cho tới khi ông từ trần hai mươi hai năm sau".Hôm ấy tôi không những chỉ say mê nghe mà thôi, còn tỏ với ông ấy một tấm lòng quý mến và ngưỡng mộ chân thành nữa.Họ lo cho việc làm ăn ư, bị chủ rầy ư, khó ở ư, lỡ xe ư, thì mới về tới cửa, họ đã quát tháo rồi.Một người học trò của tôi Albert B."Ông trả công tôi; vậy tự nhiên tôi phải làm vừa ý ông.Mà có lẽ bây giờ tôi vẫn còn thích nữa.Tôi biết một tiểu thuyết gia rất sợ làm phiền lòng những người thân, đến nỗi không dám để lộ ra nét mặt, những tình cảm của ông khi ông âu sầu, lo lắng.