Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ.Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn.Thứ mà tôi hay bẻ bai.Nước mắt tôi lại rơi.Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến.Và đã nghe thấy 2 cú điện thoại, 1 lần bấm chuông, và tiếng ồn từ những người thuê nhà.Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc.Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt.Tôi về, cũng đỡ in ít.Có thể bị trước đó nhưng không nhớ hoặc không nhận thức được.