Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc.Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành.Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ.Họ xích lại gần nhau trong mối quan hệ đồng nghiệp, bè bạn.Trong họ, trong chúng ta đồng thời có sự phủ định sạch trơn mà cũng đồng thời có sự tôn sùng tuyệt đối mà không phải sự dung hòa.Bác lại bảo: Cấm tiệt đi đá bóng.Lải nhải cũng là chơi.Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào.Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy.Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết.