Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con.- Vậy mà tôi cứ định sẽ làm cho ông phải xấu hổ cơ đấy.Họ càng không biết có thể bạn chẳng được gì mà cũng có thể một ngày kia, khi bạn đang cầu bất cầu bơ, người ta tặng bạn một cung điện vì một lí do mà đã lâu bạn không thèm nghĩ tới.Nhưng ông hãy nghĩ kỹ đi.Nhưng cái cảm giác bất bình trước một cuộc chiến phi nghĩa ở một xứ sở xa xôi thì chắc là chưa có.Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật.Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm.Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực.Họ còn bất lực hơn nữa.Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu.
