Cạch! Rất thích cái cảm giác đi một quãng dài rồi dừng xe lại, gạt chân chống, tắt chìa khóa điện.Viết từ nãy đến giờ, bạn muốn đi rửa mặt quá nhưng cứ sợ quên, bạn cố viết nốt.Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu.Hơi lo cho bác vì ca này khá nặng.Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu.Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt.Ngả đầu vào cái ngực vốn lép xẹp.Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết.Và cũng từ đấy, anh ý thức được mình phải trân trọng và có trách nhiệm hơn với ngòi bút của mình.Mới gặp một vài lần thì biết qué gì.
