Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết.Lâu lâu vẫn biết bác mạnh và ngấm ngầm khâm phục điều ấy ở bác.Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này.lương tâm, vô thức, bản năng, lí trí, dục vọng, dồn nén, hưng phấn…Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau.Chứ không phải hắn leo lên giời.Trận đấu quả thú vị hơn lần trước.Sự vô lo của họ giết dần những thiên tài.Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển.Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu).
