Vậy phải làm sao? bạn có thể lại hỏi một phòng dẫn nghề nghiệp [39].Ý ông muốn nói gì vậy? Vài tháng trước buổi diễn thuyết ở Yale, ông đã đáp một chiếc tàu biển lớn, vượt Đại Tây Dương.Nhưng rồi những rắc rối cứ kế tiếp nhau xảy ra.Trời hỡi! Phải chi trước kia tôi có đủ lương tri để "tốp" tính nóng nảy, tính dễ giận dữ, tính hay tự bào chữa, hay hối hận và tất cả nhữn kích thích về cảm xúc và tinh thần! Tại sao tôi ngu lừa, không nhận thức những tình thế có hại cho sự bình tĩnh cuả tâm hồn mà tự nhủ rằng "Này Dale Carnegie, tình thế này chỉ đáng làm cho anh lo âu đến thế là cùng; thôi đấy, hết rồi đấy, đừng lo thêm nữa, nghe chưa?" Tại sao tôi đã không hành động như vậy?Ông nỗ lực làm việc, làm những việc gì mà ông cho là đáng làm, sau đó, mũ ni che tai, ông thản nhiên đi theo con đường đã vạch, ai trách móc mặc ai!".Phương thuốc ấy dường như giản dị quá, nhưng nó trị được tận căn chứng bệnh.Khi còn đi học, ông đã lo về hai bệnh: suyễn và mất ngủ.Vậy thì sao không cứ nhận nó đi? Tại sao không có óc thực tế của ông già Marc Aurele, một vị anh quân hiền triết nhất của đế quốc La mã.Thế mà cho tới khi tôi 14 tuổi, không bao giờ tôi được một đôi giày cao su.Thiếu nó chúng ta chỉ còn có thể quay cuồng trong sự hỗn độn mà thôi.