Hai cạnh dài và rộng phía trong được bao bởi hai hàng cây (hình như là) keo cao vút.Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không.Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo.Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú.Và chấp nhận đời không phải trò chơi.Mà bác thì dùng toàn công thức.Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết.Nhưng bản thân sự lương thiện không cho ta uống chết nó.Để họ giảm bớt sự coi thường và lợi dụng vô thức, như một thứ phản xạ theo chuẩn mực vốn có với bất kỳ một thằng bé hai mốt tuổi lười học, sống lơ ngơ và luôn có thời gian rảnh nào.Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi.
