May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu.Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ.Tôi thấy thế là tốt.Chúng ta không nhận ra hoặc lờ đi chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vết xe đổ hay bi kịch ấy trong gia đình mới của mình.Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt.Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này.Ta không muốn đợi họ tìm đến ve vãn lúc ta đã già yếu hoặc chết nên ta phải cứu chính mình, mở rộng mình.Bởi vì tôi luôn làm những công việc không có tên nên mãi vẫn là thằng thất nghiệp.Đi xuôi từ Thanh Xuân hướng vào Hà Đông.Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ.
