Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu.Quả là tôi không muốn viết mấy về những cái này khi nó khô khan.Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu.Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ.Đến nơi ở hiện tại thì mấy năm mà không biết ai là hàng xóm.Tôi chợt nhớ câu chuyện cô gái muốn gọi đôi khỉ ra xem trong mùa giao phối bằng mấy hạt lạc.Quả thực là hôm nay cả nhà lo.Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển.Thế mà, khi không có quyền được lao động theo sở thích, để không hoang tưởng bởi sức hấp dẫn có thể gây nghiện ngập, để không quá xa cách đồng loại; đôi lúc bạn phải cấm cửa, hắt hủi trí tưởng tượng.Viết ngắn hay quá khéo người ta lại càng ngại đọc dài.