Đặng Tiểu Bình sinh năm 1904,ở miền nam Trung Quốc.Cô vẫn tiếp tục sự nghiệp và trở thành "nữ hoàng của sân khấu Mĩ" dù không cao lắm!Nhiều người trong chúng ta không nhận thức được rằng chính vì nhận thức mà chúng ta đã,đang và tiếp tục đấu tranh .“Không phải quyền lực làm hư hỏng người ta mà chính là nỗi sợ hãi.Tôi không biết phải mất bao nhiêu năm đứa con mới trả lại được khoản tiền mà cha mẹ đã phải bỏ ra cho việc học của nó.Lượng mật tan trong máu tôi vượt quá giới hạn cho phép ,da và mắt có màu vàng.Cây gậy cũng là một vật rất đẹp được làm từ chính đôi bàn tay khéo léo của anh.Sự việc đầu tiên cho tôi thử thách và sự việc thứ 2 cho tôi thời gian để làm nghiên cứu bệnh ung thư lẽ ra tôi không bao giờ có được nếu toi vến giữ chức chủ nhiệm khoa.“Hàng ngàn vĩ nhân đã khởi nghiệp như những thợ cắt tóc, những ông hàng thịt, người làm công nhật, thợ nề, thợ xây, thợ mộc, thợ mỏ than, người hầu, chủ quán rượu, thợ làm bánh mì, tá điền nghèo và quân nhân.Nhưng định mệnh đã giáng cho bà một đòn nữa.