khi gặp anh ta, trực giác đã gởi cho tôi nhiều hồi chuông cảnh báo.Trong chương 3 và chương 6, tôi mô tả cuộc đời may mắn của Joseph, chàng sinh viên 35 tuổi.Cũng không ai trong số họ nhận ra hành động này ép phần dưới khuôn mặt họ thành nét nhíu mày khó chịu.Nó bị phủ đầy tuyết nên tôi không thể trông thấy tấm kính.Lá thư nói về thời thơ ấu không hạnh phúc cho lắm của tôi, và tôi nghĩ “trời, làm sao bà biết vậy nhỉ?” bây giờ nghĩ lại, tôi thấy lá thư đó nói hoàn toàn điều chung chung, có thể “linh ứng” với bất kỳ người nào.học thuật, tình bạn, gặp gỡ những người cụ thể, có mặt đúng nơi đúng lúc.phải chăng con người ta đều đã có sẵn định mệnh là sẽ thành công hoặc sẽ thất bại? liệu những người này có phải là một phần của trò chơi siêu phàm, huyền bí, hoành tráng nào đó? Có phải họ đang sử dụng một dạng khả năng siêu linh nào đó để tạo ra may mắn và đen đủi? liệu tất cả những điều đó có thể giải thích được bằng sự khác nhau trong đức tin và hành vi của họ? quan trọng hơn hết thảy, nếu chúng ta hiểu biết hơn về những gì đang xảy ra, liệu chúng ta có thể cải thiện được may mắn của mình?Có thể là Sue không ở vị trí của người sẽ thuê mướn bạn, nhưng có thể cô ấy quen biết người ấy.đó là một não trạng.cứ thế mà tiến trình sẽ tiếp tục.
