Tất cả họ đều tham gia vào rất nhiều cuộc thi.“tôi thường phải đưa ra những quyết định quan trọng về việc có nên cho khách hàng tiềm năng vay một khoản nợ lớn hay không, và thương thì tôi tin vào trực giác của mình.Trong chương 2 tôi mô tả cuộc đời không may của Stephen, người xuất bản sách.một phong bì, xong tôi châm lửa đốt hết mười chín phong bì còn lại kia đi.Và rồi thời gian trôi, ngày càng có nhiều điều tốt lành xảy ra, và ngày càng ít chuyện xấu hơn.Tôi hỏi những người may mắn và người không may xem họ sử dụng trực giác của mình thương xuyên như thế nào, và họ cónếu thế thì có thể bạn chẳng mong ngóng nó hoặc chẳng đến làm gì, mà có đến bạn cũng chẳng mỉm cười với anh ta.Đối với người mong chờ tích cực về tương lai thì sao? Liệu niềm mong chờ thái quá sẽ dẫn họ tới những hành vi liều lĩnh, đầy rủi ro? Tin rằng mình sẽ không bao giờ măc bịnh ung thư nên họ không ngại hút thuốc như kéo bễ.trong phần thứ hai của cuộc khảo sát, tôi đã giới thiệu danh sách này cho những người may mắn và người không may và yêu cầu họ cho biết, nếu được, họ thường hay sử dụng kỹ thuật nào.Cho dù không được huấn luyện chính qui, lại thiếu kinh nghiệm, anh vẫn làm đơn gởi đến tất cả những hiệp hội thám tử tư trong thành phố.
