Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy.Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi.Cứ tự nhiên nữa vào, dù thế nào thì mỗi con người vẫn biết tự xoay xở, còn khéo hơn mi nhiều nữa kia, đừng lo hão cho họ.Trong khi đời đời thay đổi từng giây từng giờ.Nhưng mà tôi ươm mầm.Thêm nữa, sự khúc chiết là cái hắn đang muốn.Lúc thì một vài tháng mới đến một lần.Không để nàng phải đau đớn hơn nữa.Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi.Mắt và đầu đau đã thành nhàm.