Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy.Tôi mà tục thì còn bằng chín lần thế.Đã có luật cấm này cấm nọ mà ngày ngày đêm đêm chúng cứ ngang nhiên gào rống vào cấu xé những bộ óc đã mệt mỏi và dần suy kiệt, của cả chính những người lái xe.Con chào bố mẹ đi rồi lên học bài.Diễn biến tâm lí có vẻ như thế.Vậy nên đồng chí ấy sẽ cười mà nói thế này: Tôi chưa nghe danh đồng chí bao giờ.Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào.Có thể nó đủ để những người chớm đua đòi hiện sinh trở về những giá trị đạo đức đích thực khi những tình yêu thương mới đến với họ.Tôi chẳng biết nghĩ đến ai…Nhằm sớm tạo ra những con người ưu tú hơn.