Họ không tìm thấy đâu, sẽ không tìm thấy đâu.Bác nói thế thôi nhưng bác hạnh phúc vì bán được hàng.Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn.Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại.Một khuôn mặt ai ai cũng có.Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường.Tôi yêu cầu vụ xét xử tôi được truyền hình trực tiếp, được diễn ra trước con mắt của báo chí, dư luận quốc tế.Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn…Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn.Hôm trước, chị cả con bác bảo tôi: Hôm qua, em làm mẹ khóc đấy.
