Không phải tỏa ra từ tay nàng mà từ hồn nàng và ngay trong hồn ta.Trí nhớ của con người không dành để quan tâm được đến tuốt tuồn tuột mà để biết lưu lại cái mình cần.Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn.Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ.Ai mà chả thích ngủ sướng mắt thì thôi.Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm.Bắt đầu sắp đặt đến thái độ.Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi.Chỉ nhớ nó chẳng có gì đáng nhớ.Thêm nữa, không có hứng thú.