Còn tĩnh tâm mà viết.Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh.Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được.Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết.Vì gia đình? Có, tất nhiên là có.Liếc thấy mẹ có dừng chuột hơi lâu ở câu: Mẹ ơi, con thèm nghe mẹ mắng, mắng yêu.Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn).Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn.Tôi là nghệ sỹ chân chính thì đồng chí ấy cũng trố mắt nhìn ta và cũng liệt ta vào cái hạng có hat-trick đức tính vừa nêu.Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt.
