Cho nên riêng tôi, tôi yêu sự gắng sức lắm.Phân tích cảm giác ấy, ta sẽ thấy trước hết là một nỗi lo âu, bối rối, chờ đợi, ngóng trông, mong mỏi.Và cả khi ta thấy nhiệm vụ quá sức ta, ta phải chịu thua, mà ta vẫn nghĩ rằng nếu bắt sức ta làm thêm được cái gì nữa thì ta ít bất mãn hơn.vạn sự đều tuỳ thuộc vấn đề đó cả.Xin bạn đừng tỏ vẻ mỉa mai khi nghe hai tên ấy.Nhưng thế nào bạn cũng phải chú ý tới bổn phận đó vào một lúc khác.Trong các loại văn, có lẽ nó bắt ta gắng sức nhiều hơn hết.Người ta phàn nàn thiếu năng lực tập trung tư tưởng, không ngờ rằng năng lực đó có thể luyện được.Nhưng không cuốn nào có thể thay việc tự xét mình hàng ngày được, tự xét một cách thật thà ngay thẳng những việc mới làm và sẽ làm.Một thất bại, tự nó, có đáng kể gì đâu nếu nó không làm mất lòng tự tin.