Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không.Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học.Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành.Viết những điều này ra còn nghĩa lí gì khi không thay đổi được cục diện? Vấn đề là cục diện còn có thể thay đổi được.Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên.Cái bệnh thơ nó loạn lắm.Hơi bị xịn, tiền triệu đấy.Q của lí trí không tự an ủi được.Có người ngửa mặt trông trời.Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn.
