Những chuyện ngụ ngôn này không nhằm nói về ngày tận thế, mà chỉ nhằm ám chỉ sự kết thúc thời gian tâm lý.à, sự không tha thứ thậm chí cũng có thể nhằm vào tương lai nữa chứ.Người ta không nhận biết được sự sâu sắc và bản chất căn cơ của những lời rao giảng ấy.Chính nó sử dụng bạn.Lúc ấy bạn vô tình hay cố ý xem bản thân mình là một mảnh cô lập trong vũ trụ.Vâng phục là chấp nhận cái đang là mà nội tâm không có bất cứ nghi ngại gì cả.Tri kiến ấy cho phép bạn quan sát được thực thể đó.Khó mà giải thích cho rõ được.Cái quầng này chuyển hóa thành ý thức tỏ ngộ rực sáng, giống như miếng gỗ được đặt vào bên trong hay gần đống lửa, chính miếng gỗ này bốc cháy thành ngọn lửa.Không có gì liên quan đến tương lai, mà mọi thứ đều liên quan đến tính chất của trạng thái ý thức của bạn ở khoảnh khắc hiện tại này.
