Biết rõ bạn là cái gì để làm gì.Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ.Một cái cầu vồng bắc ngang hai hàng cây.Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Chỉ là một thắc mắc, đừng gọi đây là một niềm trăn trở.Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước.Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này.Hoặc là các cậu chả thèm bận tâm giải thích làm gì, các cậu cứ ngẫu hứng.Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học.Sách rồi đến bút rồi đến đồng hồ rồi đến kính rồi đến lọ dầu cá rồi đến truyện tranh rồi đến thắt lưng… Xong! Nhắm mắt liệt kê lại xem nào.Cháu bảo: Để cho đẹp ạ.
