Tiếp theo tôi kể về thời gian tôi học tại Đài Loan và các mối quan hệ… Không khí cuộc nói chuyện rất thân mật, một phần vì ngôn ngữ chúng tôi dùng chung là tiếng Hoa.000 con-ten-nơ một năm, tức 32 triệu thùng, hay 153 triệu hộp!Thật là chuyện vô lý, không thể tin được!Tôi rất hợp tính với anh Chuchat, tức Prachan, chủ nhà máy.Lúc đầu chỉ có cô Piu, vừa trực điện thoại, vừa đánh máy kiêm kế toán, kể cả giúp nấu ăn.Có nhiều điều tôi nghĩ rằng mình biết nhưng thực ra tôi chẳng biết gì.Sự lo âu, mong đợi về cú điện thoại xâm chiếm lòng tôi.Tôi phải học hỏi và rèn luyện nhiều thủ thuật từ việc nói chuyện, đàm phán thương lượng và mua bán với hàng trăm chủ đất, đến nỗi trở nên thông thạo như một ông thầy bói, nhìn mặt là biết ngay trong bụng người ta nghĩ gì.Những chuyện của bố mẹ, anh em, họ hàng thường xuyên là mối bận tâm của tôi.Hãnh diện thay những người trong gia đình ông! Tôi lưu giữ lại trong lòng tất cả những cảm xúc và những điều mới mẻ khác trong buổi lễ tối hôm đó mà tôi chưa từng gặp trong đời.