Năm 1932, bà sống trơ trọi trong một căn nhà có ba phòng.Mồ hôi toát ra lạnh và nhờn.Ta hãy vui vẽ và sung sướng hưởng nó đi".Hàng mấy thế kỷ nay không biết bao vị anh hùng chịu gian nan cực khổ, hy sinh tánh mạng để tới đó mà không được.Mà có lẽ họ cũng sợ quá thiệt.Cái lão Thuỵ Điển này có quyền gì mà dám mắng ông dốt! Lại tức hơn nữa là chính thơ của lão cũng đầy những lỗi! Ông Rona lập tức lấy giấy bút ra viết gởi cho lão một bài học.Tại sao tôi lại gặp phải tai ương này? Tôi có làm điều gì ác đâu? Tôi nghẹn ngào khóc suốt một ngày.Bà vui vẻ vẫy lại và bảo: "Con đợi đó nhé.Chúng tôi bỏ ra nửa triệu Mỹ kim để mua trái dâu về đóng hộp.Phần đông chúng ta tự khen, khen cái "ta" hiện tại.