Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi.Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh.Tôi đang thấy cái trò cứ đi một tí lại dừng, lại viết, lại đi… như một con chó thi thoảng lại ghếch chân vào cột điện, lùm cây làm vài ba giọt.Nhưng mưa dầm thấm lâu.Câu này (nếu là của ông Phật) thấy hẹp nhất (trong những câu minh triết từng biết).Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau.Thi thoảng vẫn bình luận vài câu.Hoá ra bác bảo tôi nghiêm túc rồi, không phải theo dõi nữa.Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ.Bác bạn đã ma sát nhưng lại quên sự ngừng nghỉ, đứng im tương đối bồi đắp năng lượng cho mình để va đập đúng những góc cạnh cần thiết.