Ông phải nhẩy vội xuống hố bên lề và hẳn đã quên bẳng câu này mà chính ông đã viết: "Nếu bạn giữ được tâm hồn bình tĩnh trong khi những người chung quanh mất óc phán đoán và trách bạn quá thản nhiên, thì bạn mới thật là con người".Cốt ý để làm nhẹ bớt tình cảnh khẩn trương của họ đi.Tự nhắc đi nhắc lại: "Sự bình tĩnh trong tâm hồn, hạnh phúc, sức khoẻ của tôi và có lẽ cả lợi tức của tôi nữa, một phần lớn sẽ do tôi áp dụng hay không chân lý cũ kỹ nhưng vĩnh viễn hiển nhiên dạy trong cuốn này".Tôi muốn kết luận như vầy: bà Nellie Speer ở Nữu Ước và bà Ova Snyder ở Maywood đáng lẽ lo lắng và thiết hụt thì làm việc để kiếm thêm.Từ đó đến nay không bao giờ tôi lo lắng hoặc mất ngủ nữa".Bà Speer nói: "Hồi ấy tôi sung sướng nhất trong đời tôi.Tuy nhiên chiếc tàu hộ tống không hay chi hết, vẫn tiến tới.Rồi hoạ vô đơn chí: nhà ngân hàng ông gởi tiền cũng vỡ nợ.Nếu đời người quả là bể thảm thì cuốn sách này chính là là ngọn gió thần đưa thuyền ta tới cõi Nát bàn, một cõi Nát bàn ở ngay trần thế.Kế đó, từ từ duỗi thẳng những ngón chân, rồi để cho chúng dãn gân ra.
