Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau.Dù sao tôi vẫn không thể không e dè dư luận.Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức.Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức.Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống.Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh.Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì.Việc nhớ được giấc mơ là một sự tiến bộ về lí trí và trí nhớ.Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không.Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này.
