Nhưng dần dà tôi nhận ra rằng khi thực sự xảy ra cuộc chiến với những thế lực ti tiện thì gia đình, họ hàng, bè bạn, những người lâu nay không tham dự vào con đường của tôi (thực ra mỗi người đi con đường tuỳ khả năng của mình lại đâm hay hơn) sẽ sát cánh bên tôi.Bạn chưa làm được gì cho họ.Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được.Chơi là thay đổi nhân loại mà cũng làm họ chả mảy may suy chuyển.Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp.Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn.Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra.Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất.Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi.Tất nhiên là không phải ai cũng thế.
