Bác hỏi: Sao con không đi học.Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi.Như một thứ bạn bè cho xôm tụ.Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ.Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ.Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng.Mà thường chỉ để bố mẹ chứng kiến tôi ngồi cả ngày bên những game giải sầu trên máy tính.Thôi, đứng dậy xem tí đã.Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy.Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị.