Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau.Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này.Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em.Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ.Thôi, cứ chiều cái dạ dày.Đó là một thực tế mà kẻ thiếu thực tế này nghĩ đến…Vì gia đình? Có, tất nhiên là có.Đúng vào lúc họ cần một niềm tin.Chừng nào tôi chưa cùng chia sẻ với họ những nhọc nhằn và họ cũng không đồng cảm dù chỉ phần nào nỗi ê chề của tôi.Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu.
