Nhưng bây giờ tôi già rồi và nghỉ hay không là tùy tuổi tác.Tôi có thể nghe óc bạn như nghe điện thoại ở nên tai tôi vậy.Vậy mà tôi sẽ khuyên hoài bạn thân và cả kẻ thù của tôi phải đọc thơ rồi mới đọc những thể loại văn khác.Tôi nói vô cùng tĩnh mịch, vì có chỗ nào mà lòng ta được trầm mặc hơn là trong một toa xe đầy những ông đương yên lặng hút thuốc? Không! Tôi không thể để bạn vung vãi những viên ngọc thời gian vô giá như các ông Hoàng phương Đông được.Thành thử, lần trước bạn tới nghe hòa nhạc, chỉ thấy thích và mê mẩn như một em nhỏ ngó những đồ chơi bóng lán, tóm lại, bạn chỉ có mặt ở đó thôi; còn lần này thì khác, bạn hẳn đã thực là sống.Chương trình lập ra thì phải theo nhưng không được coi nó như một ngẫu tượng phải thờ.Và có thể thoả mãn lòng khao khát hiểu biết của ta mà không cần đến văn chương.Vậy mà người ta cứ bảo thời giờ là tiền bạc chứ.Có sao đâu? Tôi biết rằng bạn thưởng thức được âm nhạc, vì vậy các dàn nhạc mới lựa toàn những bản hay, bỏ hết những bản dở.Điều thứ nhì là phải vừa đọc vừa suy nghĩ.