Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia.Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này.Nó dường như là phản ứng của sự sở hữu đạo đức và sáng tạo.Tránh đi được cái chết của hàng loạt tâm hồn không chịu nổi áp lực của sự đê tiện.Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin.Mà tôi nghĩ chính ông đang làm mất thời gian đấy.Đằng này… Cái giấc mơ ấy là của mình.Ông đã quên những lạc thú ấy.Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá.Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng.