Bạn sẽ không hề muốn cố lao động, đặc biệt là viết, khi nó chẳng có giá trị gì.Q của lí trí không tự an ủi được.Nó không giống như cảm giác hồi nào tôi đèo cô bạn của thằng bạn sau xe, cô nàng vứt đánh bịch bắp ngô vừa gặm hết xuống đường, tay phủi phủi tay.Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại.Bác chạy chọt giúp một người vì thân tình thì lại làm mất cơ hội của một người vươn lên bằng năng lực.Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà.Cuộc đấu tranh mà một bên là những người ban phát, phán xét.Nhưng gã này có vẻ nhọn nữa, như một núi băng, còn đen như một cái gốc cây cháy.Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố.Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ.