Sẽ chẳng có gì đặc biết nếu không chú ý cách bà ăn, không kém gì tôi lúc này, mà không, hơn ấy chứ, cụ đưa tô lên miệng húp lấy húp để cho đến những giọt nước cuối cùng còn động trên tô, tôi có cảm giác như đã lâu lắm rồi cụ chưa được ăn một bữa ăn "thịnh soạn" như vậy.Không còn được giành ăn, không còn được đấu khẩu với chị bỗng dưng tôi cảm thấy thật khó chịu.Cuộc sống đừng bao giờ để mình phải hối tiếc điều gì.---> Bởi thế quán thịt chó luôn nhiều hơn trung tâm tư vấn tình cảm.Tôi hiện đang là sinh viên … chuyên ngành thiết kế.Tiến “bà tám” theo như cách gọi của Chíp lại xăm xoi: “Bà già vô lớp rồi kìa, nó ngồi cái bàn nào là nhà trường đứt ruột cái bàn đó, học hết năm có lẽ cái ghế nó ngồi sẽ còn bóng hơn cả gương đấy tụi bây à!”.Nếu vô tình một ngày nào đó bạn bắt gặp một gã thừa xương thiếu mỡ, mắt dán hai cái đít chai con cận con loạn, luôn ngồi đăm chiêu nghĩ về hòa bình thế giới mặc cho bộ đồ một tuần chưa giặt đang "tỏa hương" nghi ngút, thì đó chính là Cục Ghét.Cô nhìn lên bầu trời và mỉm cười như vừa hiểu ra một điều gì đó.Thì ra đây là Nghĩa Địa Voi, nơi mà những chú voi già cả khi biết mình đã “gần đất, xa trời” đến để trút hơn thở cuối cùng như một tập quán cố hữu của loài voi.Hôm nay, như thường lệ, đúng 6h sáng Chíp tỉnh ngủ, vệ sinh cá nhân, thay đồ, chào ba mẹ rồi đi bộ đến trường.