Luyện tập bài nói nhiều lần cho tới lúc bạn có thể nhìn khán giả mà thao thao bất tuyệt.Đây là một đức tính không phải là không cần thiết.Không có gì khiến người ta cảm thấy khó chịu hơn khi suốt bữa tiệc phải nhúc nhích trong một cái bàn chật hẹp.Và thất vọng cho chính bản thân tôi.Dĩ nhiên là bạn phải lắng nghe khi được hỏi.Herb là đứa nhìn thấy Moppo trước tiên.Tôi kể cho mọi người nghe những lần đi chơi với cha.Đến câu cuối cùng thì đám đông vỡ lẽ cười phá lên: Tôi đã bị rớt xuống dưới sàn sân khấu, quý vị đừng lo, không hề hấn chi cả.Hãy nhớ rằng người ta đến đó để nghe bạn nói, không phải để nghe bạn đọc.Nếu chúng ta bị khớp trước đám đông, nếu chúng ta e dè và lúng túng thì không thể làm nên trò trống gì được.