Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch.Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu.Như thế em không còn thấy cô đơn trong lúc chờ đợi anh.Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia.Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo.Đúng là thân làm tội đời!Nhưng đó là chuyện lâu rồi.Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng.Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ.Dù tôi biết nàng chẳng bao giờ có thể thông minh bằng tôi.
