Chúng tuần tự đi vào đầu bạn rồi chinh phục bạn tự lúc nào không biết.Thành công tốt đẹp, tôi đã tạo ra những tiếng cười rôm rả.Trong một căn phòng ồn ào náo nhiệt, dù giọng nói của bạn lớn cỡ nào cũng sẽ bị lấn át đi.Bởi ấn tượng ban đầu bao giờ cũng quan trọng.Anh ấy nói năng không chút tự nhiên.Đó là một câu chuyện khác…Và tôi biết ai ở tình huống như tôi cũng vậy.Điều này làm tôi chợt nhớ đến một câu chuyện vui nhỏ.Và từ đấy trở đi, tôi không bao giờ thấy căng thẳng khi phát thanh trên radio nữa.Tình huống dở khóc dở cười nhất trong nghề phát thanh viên của tôi là câu chuyện vào buổi sáng đầu năm 1959, tại đài phát thanh WKAT, Miami.