Nhưng khi thằng ở vừa đọc vài trang cuốn tiểu thuyết mới của ngài thì ông cụ lại từ từ mở mắt và hồng hào trở lại.Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê.Bạn lại cười một mình.Thế mà cơm thì hốc rõ nhiều!.Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia.Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ.Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian.Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít.Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách.Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra.
