Một khi bị lôi cuốn phải tác động ở bình diện hệ quả, bạn rất dễ dàng đánh mất bản thân vào việc làm ấy.Ta là cái Bây giờ” hay không.Thời gian tâm lý là một căn bệnh tâm thần.Thời gian chẳng quí giá chút nào, bởi vì nó chỉ là ảo tưởng.Chắc hẳn tình thương cũng là một trong số những cánh cổng ấy?Hiện trú là bí quyết.Ngay khi một trong những cánh cổng ấy mở ra, tình thương hiện diện trong bạn như là “tri kiến nhờ cảm nhận” về cái nhất thể.Giờ đây bạn không còn bị stress nữa, không còn chia cắt bản thân thành hai phần nữa.Đó là nhân tố quyết định của nó.Cuộc lữ hành trong đời bạn không còn là chuyến phiêu lưu mạo hiểm nữa, chính nỗi ám ảnh thúc giục buộc bạn phải đến nơi, phải tranh đoạt, phải “thành công”.