Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi.Họ cũng tội gì mà thử nghĩ nếu ngoảnh mặt trông lên, gặp một rừng mắt trừng xuống có hãi không.Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn.Sao lại xé sách hở con.Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình.Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi.Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình.Thi thoảng viết nhưng không tiện.Mà việc này xảy ra như cơm bữa.Thời gian đã dạy con người bài học yêu thương.